Đọc Kinh Thánh: Cô-lô-se 2: 16-23
16Vì thế, đừng để ai xét đoán anh em về đồ ăn, thức uống, về ngày lễ, ngày trăng mới, hoặc ngày sa-bát,
17Những điều nầy chỉ là bóng của những gì sắp đến, còn hình thật là Đấng Christ.
18Đừng để bị lừa mà mất phần thưởng bởi những kẻ cố làm bộ khiêm nhường và thờ lạy các thiên sứ. Họ dựa vào các sự hiện thấy đặc biệt, bởi tâm trí xác thịt mà kiêu ngạo vô cớ.
19Họ không liên hệ chặt chẽ với Đầu để nhờ Ngài mà toàn thân được nuôi dưỡng, được kết hợp với nhau bởi những khớp xương, dây liên kết, và tăng trưởng theo ý muốn Đức Chúa Trời.
20Nếu anh em đã chết với Đấng Christ, thoát khỏi các thần linh của thế gian, thì tại sao anh em lại vẫn sống như mình còn thuộc về thế gian? Tại sao vẫn thuận phục những luật lệ:
21“Chớ lấy, chớ nếm, chớ sờ”
22khi mà tất cả những thứ ấy đều hư hoại nếu đã dùng đến? Chúng chỉ là những luật lệ và giáo huấn của loài người.
23Thật những điều ấy, bề ngoài có vẻ khôn ngoan vì thờ lạy theo ý mình, cùng với sự hạ mình và khắc khổ thân thể, nhưng chẳng có giá trị gì trong việc chế ngự dục vọng của xác thịt.
Suy niệm: Con dân Chúa luôn luôn được nhắc nhở rằng: 8Vì nhờ ân điển, bởi đức tin mà anh em được cứu, điều nầy không đến từ anh em mà là tặng phẩm của Đức Chúa Trời;
9cũng không do việc làm của anh em để không ai có thể tự hào. Ê-phê-sô 2:8,9.
Hay nói rõ hơn, việc cứu rỗi của chúng ta là hoàn toàn do nơi Chúa, chúng ta không thể làm gì được và không có tư cách gì để tính điểm với Chúa. Chúa ban ân huệ của Ngài cho mỗi chúng ta, không phân biệt chúng ta là người tốt hay xấu. Vì thật ra, trước công lý của Chúa, chúng ta toàn là tội phạm, chờ án tử hình cả. Khi nào chúng ta bằng lòng tin Chúa, thì hưởng ân huệ ấy và được cứu.
Lòng tin là điều duy nhất chúng ta có thể làm, ngoài ra các việc khác đều không tác dụng gì cả.
Trong phần Kinh Thánh hôm nay sứ đồ Phao-lô nói đến ba điều sai lạc do các giáo sư giả đưa ra để bắt người tin Chúa phải tuân giữ. Nhiều người tin Chúa lúc đó hoang mang không biết mình tin Chúa đã đủ chưa, hay còn phải giữ những lễ này, tục kia do con người bày vẽ ra.
- Sứ đồ Phao-lô trước tiên nói về sai lạc trong quan niệm về tuân giữ lễ lạc. Ông dạy: 16Vì thế, đừng để ai xét đoán anh em về đồ ăn, thức uống, về ngày lễ, ngày trăng mới, hoặc ngày sa-bát,
17Những điều nầy chỉ là bóng của những gì sắp đến, còn hình thật là Đấng Christ.
Chỉ một niềm tin nơi Chúa Giê-xu là đủ, đừng nghe theo những dư luận bảo rằng phải ăn như thế nào, uống ra sao, hoạc phải tuân giữ các lễ nghi, ngày lễ và các thủ tục khác. Đây là những điều mà người Do-thái khi xưa tuân giữ, trước khi Chúa Giê-xu giáng trần. Tuy nhiên, các lễ nghi này chỉ là các biểu tượng trong thời trước khi Chúa Giê-xu vào đời làm sinh tế chuộc tội lỗi cho mọi người.
Có người sẽ bảo rằng: Như thế việc tin Chúa quá dễ, không còn lễ nghi gì cả. Ta nên nhớ rằng, việc làm quan trọng nhất, hơn cả lễ nghi là cái chất hi sinh trên thập giá để ban ân huệ cho ai tin nhận Ngài thì được cứu. Việc làm của Chúa Giê-xu không dễ đâu, chỉ vì thương yêu nhân loại mà Chúa lâm như vậy,vì chúng ta hoàn toàn bất lực không thể tự mình tuân giữ điều gì cả.
- Sai lạc thứ hai trong vùng Cô-lô-se là việc tôn thờ thiên sứ. Sứ đồ Phao-lô viết: 18Đừng để bị lừa mà mất phần thưởng bởi những kẻ cố làm bộ khiêm nhường và thờ lạy các thiên sứ. Họ dựa vào các sự hiện thấy đặc biệt, bởi tâm trí xác thịt mà kiêu ngạo vô cớ.
19Họ không liên hệ chặt chẽ với Đầu để nhờ Ngài mà toàn thân được nuôi dưỡng, được kết hợp với nhau bởi những khớp xương, dây liên kết, và tăng trưởng theo ý muốn Đức Chúa Trời.
Thật ra ngoài Chúa ra ta không có quyền tôn thờ ai khác cả. Dù là thiên sứ hay những con người mà loài người suy tôn làm thần thánh. Sứ đồ Phao-lô kết luận rằng, những người thờ phượng thiên sứ hay nói theo ngôn ngữ của thời đại là các thánh nhân, tức là đã không chuyên lòng thờ Chúa và mất tương giao nối kết với Chúa Cứu Thế là đầu của tất cả.
- Sai lạc thứ ba là việc tu đạo hay kiêng cữ theo tập tục của loài người hay theo lề luật cũ. Sứ đồ Phao-lô viết: 20Nếu anh em đã chết với Đấng Christ, thoát khỏi các thần linh của thế gian, thì tại sao anh em lại vẫn sống như mình còn thuộc về thế gian? Tại sao vẫn thuận phục những luật lệ:
21“Chớ lấy, chớ nếm, chớ sờ”
22khi mà tất cả những thứ ấy đều hư hoại nếu đã dùng đến? Chúng chỉ là những luật lệ và giáo huấn của loài người.
23Thật những điều ấy, bề ngoài có vẻ khôn ngoan vì thờ lạy theo ý mình, cùng với sự hạ mình và khắc khổ thân thể, nhưng chẳng có giá trị gì trong việc chế ngự dục vọng của xác thịt.
Sứ đồ Phao-lô quả quyết trong câu 22 và 23 rằng:
22khi mà tất cả những thứ ấy đều hư hoại nếu đã dùng đến? Chúng chỉ là những luật lệ và giáo huấn của loài người.
23Thật những điều ấy, bề ngoài có vẻ khôn ngoan vì thờ lạy theo ý mình, cùng với sự hạ mình và khắc khổ thân thể, nhưng chẳng có giá trị gì trong việc chế ngự dục vọng của xác thịt.
Sứ đồ Phao-lô lý luận rằng: nếu ta tin Chúa, thì tất cả lòng dục và con người cũ đã bị chôn vùi trong cái chết, và ta đã sống lại với con người mới, ta sống bằng quyền năng của Chúa chứ không do sức tu hành của con người.
Cầu xin Chúa cho quý vị và các bạn phân biệt rõ lời Chúa đạy và những gì do con người nghĩ ra.
Nguyễn Sinh