Đọc Kinh thánh: Ma-thi-ơ 7: 21-23
21Không phải bất cứ ai nói với Ta: ‘Lạy Chúa, lạy Chúa’, đều được vào vương quốc thiên đàng đâu; nhưng chỉ người nào làm theo ý muốn của Cha Ta ở trên trời mà thôi.
22Vào Ngày ấy, nhiều người sẽ thưa với Ta: ‘Lạy Chúa, lạy Chúa! Chúng con đã chẳng từng nhân danh Chúa nói tiên tri, nhân danh Chúa đuổi quỷ, nhân danh Chúa thực hiện nhiều phép lạ đó sao?’
23Khi ấy, Ta sẽ phán rõ ràng với họ rằng: ‘Hỡi những kẻ làm ác, hãy lui ra khỏi Ta, Ta chẳng hề biết các ngươi bao giờ!’”
Suy niệm:
Nguyên nhân thứ ba đưa đến tình trạng tự dối mình là sống trong các hoạt động của mình. Một người rất hăng say phục vụ Chúa trong suốt 40 năm, bỗng một ngày bị bệnh nặng và trong suốt sáu tháng không rời khỏi nhà được. Bà ấy về sau nhận rằng sáu tháng ấy là thời gian Chúa sửa dạy bà. Nhiều người khác cũng gặp phải tình trạng như vậy, nhưng không hiểu ý định của Chúa. Lý do là vì những người ấy đã sống bằng các hoạt động của mình. Những người ấy quá bận rộn với các công việc truyền giảng, làm chứng, đi đây đó học Kinh Thánh đến nỗi quên tẩm bổ đời sống tâm linh của mình. Thành ra chỉ có hoạt động mà thật ra không có sự sống của Chúa. Những người ấy khi ngừng hoạt động chỉ là trường hợp bệnh tật hay các hoàn cảnh nào khác Chúa đưa đến để thức tỉnh mà thôi.
Dĩ nhiên đây không phải chỉ trong hàng những người tin Chúa mới có trường hợp hoạt động để mà hoạt động như vậy. Ngoài xã hội cũng thế. Có những người sinh ra thích hoạt động và làm việc lúc nào cũng hăng say. Bỗng một hôm quyết định nghỉ việc, ai cũng ngạc nhiên, và sau đó ít lâu người ấy bỗng lăn ra chết. Lý do là vì nguyên nhân khiến cho những người ấy hăng say hoạt động có thể đã không còn nữa và họ cảm thấy thất vọng và sinh ra bệnh tật. Những người khác nhận thấy cuộc đời vui khi tham dự nhiều hoạt động hoặc là được thưởng thức những lạc thú trong đời. Bỗng bất ngờ bị xa rời những môi trường ấy, không thể nào tiếp tục sống được nữa.
Chính vì vậy mà thường xuyên khi ta làm việc cho Chúa, ta phải dừng lại, xét xem ta đang sống bằng sức của Chúa hay bằng những hoạt động của mình. Nếu các buổi họp hàng tuần của ta vì lý do nào đó không thực hiện được nữa thì ta có còn đứng vững hay không? Nếu sức khoẻ của ta bỗng nhiên suy sụp, không còn đọc sách được nữa hay là không gặp gỡ được bạn bè mà phải sống riêng xa cách, thì ta sẽ làm gì? Ta phải tự mường tượng ra những trường hợp như vậy và tự trắc nghiệm xem mình có đang sống vì các hoạt động rất bận rộn của mình hay là mình đang sống trong ơn lành và sức lực Chúa cho? Đây cũng là một trong các trường hợp tự dối mình rất tế nhị mà có khi ta không biết.
Nguyễn Sinh