Có loại đức tin nhỏ không làm cho người ta được an bình hoàn toàn, và loại đức tin lớn dám tuyên bố rằng mình đắc thắng.
Chúa Giê-xu từng la rầy các môn đệ là ít đức tin, trong khi khen một bà mẹ người nước ngoài, nghèo nàn là có đức tin lớn.
Trong Ma-thi-ơ chương 6 Chúa Giê-xu dạy: Vậy nên ta nói cùng các ngươi rằng: đừng vì sự sống mình mà lo đồ ăn uống; cũng đừng vì thân thể mình mà lo đồ mặc. Sự sống há chẳng quí trọng hơn đồ ăn sao, thân thể há chẳng quí trọng hơn quần áo sao? Còn về quần áo, các ngươi lại lo lắng mà làm chi? Hãy ngắm xem những hoa huệ ngoài đồng mọc lên thể nào: chẳng làm khó nhọc, cũng không kéo chỉ; 29 nhưng ta phán cùng các ngươi, dẫu vua Sa-lô-môn sang trọng đến đâu, cũng không được mặc áo tốt như một hoa nào trong giống đó. 30 Hỡi kẻ ít đức tin, loài cỏ ngoài đồng, là giống nay còn sống, mai bỏ vào lò, mà Đức Chúa Trời còn cho nó mặc đẹp thể ấy thay, huống chi là các ngươi!
Đây là những lời Chúa dạy các môn đệ. Nhưng khi Chúa nói chuyện với người phụ nữ ở Ca-na-an, là một người ngoài Do-thái giáo.
Bà ta không đáng để Chúa phải quan tâm, và biết lời Chúa nói là đúng, nhưng thay vì bất mãn, đã nói: Người phụ nữ lại thưa rằng: Lạy Chúa, thật như vậy, song mấy con chó con ăn những miếng bánh vụn trên bàn chủ nó rớt xuống.
Đây là loại đức tin đáng chấp nhận và khuyến khích. Bà ấy chịu hạ mình thấp nhất để được Chúa chấp nhận. Chúa đã ban thưởng cho bà ấy khi nói rằng: “Bà kia, bà có đức tin lớn; việc phải xảy ra theo ý bà muốn!’ Cũng một giờ đó, con gái người liền được lành.”
Bạn có đức tin loại nào? Loại đức tin chỉ đủ cho được cứu chăng? Nghĩa là tin để khi chết thì không bị ném vào hỏa ngục, nhưng được đưa lên thiên đàng chăng?
Đó là “loại đức tin nhỏ”. Hay bạn có loại đức tin tăng trưởng, đức tin dời được cả núi và dĩ nhiên là hơn hẳn đức tin chỉ để được cứu thôi.
Nguyễn Sinh