Đọc Kinh thánh:Ma-thi-ơ 6:19-24
19“Các con đừng tích trữ của cải ở dưới đất, là nơi có mối mọt, ten rỉ làm hư, và kẻ trộm đào ngạch, khoét vách mà lấy.
20Nhưng hãy tích trữ của cải ở trên trời, là nơi không có mối mọt, ten rỉ làm hư, cũng chẳng có kẻ trộm đào ngạch, khoét vách mà lấy.
21Vì của cải các con ở đâu, thì lòng các con cũng ở đó.”
22“Mắt là đèn của thân thể. Nếu mắt con tốt thì cả thân thể con sẽ đầy ánh sáng,
23nhưng nếu mắt con bị hỏng thì cả thân thể con sẽ là bóng tối. Vậy, nếu ánh sáng trong con chỉ là bóng tối thì bóng tối ấy sẽ lớn là dường nào!”
24“Không ai có thể làm tôi hai chủ; vì sẽ ghét chủ nầy mà yêu chủ kia, hoặc trọng chủ nầy mà khinh chủ kia. Các con không thể vừa phục vụ Đức Chúa Trời lại vừa phục vụ tiền tài nữa.
Suy niệm: Điều thứ hai tội gây nên là khiến con người mù loà về một số khía cạnh chủ yếu của đời sống. Dĩ nhiên là nó theo sau một loại logic không thể tránh được. Nếu tâm trí không luôn luôn kiểm soát chế ngự thì cần phải có một loại làm mù loà nào đó.
Sứ đồ Phao-lô diễn tả như thế này: Nếu tin mừng của chúng ta còn bị che giấu, là bị che giấu đối với những kẻ lạc mất: những kẻ ấy đã bị vua chúa trần gian làm cho mù tâm trí của họ, và họ không thể tin được nữa. (2 Cô-rinh-tô 4:3,4).
Đó chính là việc tội ác làm qua tấm lòng. Chúng ta cũng thấy đó là cách Chúa dẫn chứng qua một hình ảnh chất chứa của cải. Tội làm mù tâm trí con người đối với những sự vật hoàn toàn hiển nhiên, nên người ấy không thấy nhiều sự thật.
Như vật thể của cải trong đời chẳng hạn, ai cũng biết hiển nhiên là tất cả đều sẽ hư hỏng tàn rụi. Con người thường kiêu hãnh về cái vẻ bên ngoài của mình, nhưng chính nó đang đi đến chỗ hư hỏng. Con người một ngày sẽ đau ốm bệnh tật rồi chết, và sau đó là hư hoại.
Chuyện đó hiển nhiên ai cũng biết, nhưng người ta vẫn kiêu hãnh, và nhiều khi hi sinh cả niềm tin nơi Chúa để có được những thứ có chiều hướng hư vong đó.Tiền của cũng vậy. Chúng ta không thể đem tiền theo mình khi nằm xuống, và lúc nào cũng có thể bị lấy mất.
Tất cả đều sẽ qua đi; cái gì cũng vậy. Nếu người nào chịu ngồi xuống đối diện với sự thực, người ấy phải nhận rằng đó là điều đúng.
Nhưng những người không tin Chúa vẫn sống với những giả thuyết ngược lại. Người đời ghen ghét, ganh tỵ nhau, họ có thể hi sinh mọi sự để được của cải vật chất, là những thứ sẽ chấm dứt và họ không thể đem về cõi chết được. Thực trạng quá hiển nhiên nhưng dường như không ai thấy cả.
Cuộc đời ngắn ngủi và sẽ chấm dứt, nhưng không ai chịu cảnh giác và suy nghĩ. Lý do là tội lỗi đã làm cho tâm trí con người mù lòa. Người ta dù nhìn thấy thực sự nhưng vẫn dường như không nhận thức được.
Tội còn làm cho ta mù loà về giá trị của mọi sự vật nữa. Thử xem thời gian và cõi đời đời thì rõ.
Chúng ta là sinh vật sống trong thời gian nhưng chúng ta đi vào cõi vĩnh hằng đời đời. Không thể nào so sánh cái quan trọng giữa thời gian và cõi vĩnh hằng. Nhưng chúng ta có nhận ra những giá trị hay không?
Phải chăng đó cũng là một sự kiện đơn giản mà chúng ta vẫn không chịu nhận thức, vẫn bám theo những gì thuộc về cõi tạm, mà bỏ qua những gì thuộc cõi vĩnh hằng? Phải chăng tất cả những gì chúng ta lo lắng chỉ thuộc về một quãng thời gian rất ngắn, và dù rằng chúng ta biết có những giá trị tồn tại đời đời vô tận, chúng ta cũng vẫn ít khi chịu suy nghĩ tới? Đó chính là hiệu quả của tội, nó làm cho những giá trị tuyệt đối không được người ta chú trọng.
Nguyễn Sinh