Đọc Đa-ni-ên 6
1Vua Đa-ri-út quyết định bổ nhiệm một trăm hai mươi thống đốc để cai trị khắp vương quốc,
2và trên họ có ba vị tể tướng, một trong ba vị đó là Đa-ni-ên. Các thống đốc phải khai trình với ba vị tể tướng nầy để nhà vua không bị thiệt hại.
3Đa-ni-ên vượt hẳn hai vị tể tướng kia và các thống đốc vì ông có thần linh siêu phàm; vua có ý định lập ông cai trị toàn vương quốc.
4Vì thế, các tể tướng và thống đốc tìm cách bắt bẻ Đa-ni-ên về việc nước.
Nhưng họ không thể tìm được ở ông một lỗi lầm hay một lý do nào để phiền trách, vì ông là người trung tín, không hề sơ suất hay mắc sai lầm.
5Vậy những người đó nói: “Chúng ta không thể tìm được một lý cớ nào để tố cáo tên Đa-ni-ên nầy, ngoại trừ lý do liên quan đến luật pháp của Đức Chúa Trời nó.”
6Các tể tướng và thống đốc kéo nhau vào chầu vua và tâu: “Vua Đa-ri-út vạn tuế!
7Tất cả các tể tướng trong vương quốc, các tướng lãnh, các thống đốc,
các quan tham mưu và các tổng đốc đều đồng tình xin bệ hạ ra một sắc chỉ và ban hành một lệnh cấm nghiêm nhặt là trong ba mươi ngày
nếu ai kêu cầu bất cứ thần nào hay người nào khác ngoài vua, thì tâu bệ hạ, kẻ ấy phải bị quăng vào hầm sư tử.
8Bây giờ, kính xin bệ hạ lập lệnh cấm đó và ký vào chỉ dụ để luật nầy không thay đổi được như luật pháp bất di bất dịch của người Mê-đi và người Ba Tư vậy.”
9Vua Đa-ri-út ký vào chỉ dụ và lệnh cấm đó.
10Khi Đa-ni-ên được tin rằng chỉ dụ đó đã được ký thì về nhà, lên một phòng cao, nơi có các cửa sổ hướng về Giê-ru-sa-lem.
Tại đó, mỗi ngày ba lần ông quỳ gối cầu nguyện và ca ngợi Đức Chúa Trời như vẫn làm từ trước đến nay.
11Bấy giờ, những người đó kéo đến và bắt gặp Đa-ni-ên đang cầu nguyện và khẩn nài trước mặt Đức Chúa Trời mình.
12Họ liền vào chầu vua và tâu với vua về lệnh cấm:
“Tâu bệ hạ, chẳng phải bệ hạ đã từng ký một lệnh cấm rằng trong ba mươi ngày hễ ai cầu xin thần nào hay người nào ngoài vua thì sẽ bị quăng vào hầm sư tử đó sao?”
Vua trả lời: “Đúng vậy, theo luật pháp bất di bất dịch của người Mê-đi và người Ba Tư.”
13Họ thưa với vua rằng: “Trong nhóm dân lưu đày từ Do Thái có Đa-ni-ên không chút kiêng nể bệ hạ.
Tâu bệ hạ, dù bệ hạ đã ký lệnh cấm, nó vẫn cứ cầu nguyện mỗi ngày ba lần.”
14Khi nghe những lời đó vua rất đau lòng và quyết tâm giải thoát cho Đa-ni-ên. Mãi đến khi mặt trời lặn vua vẫn cố gắng tìm cách giải cứu ông.
15Nhưng các người kia lại kéo đến chầu vua và nói: “Tâu bệ hạ, xin bệ hạ biết rằng theo luật pháp của người Mê-đi và người Ba Tư, mọi lệnh cấm hay sắc chỉ mà vua đã lập đều bất di bất dịch.”
16Lập tức, theo lệnh vua, người ta đem Đa-ni-ên đến và ném vào hầm sư tử. Vua nói với Đa-ni-ên:
“Đức Chúa Trời ngươi là Đấng ngươi bền lòng phục vụ sẽ giải cứu ngươi!”
17Người ta đem đến một tảng đá đặt trên miệng hầm. Vua đóng ấn của vua và ấn các đại thần để không điều gì có thể thay đổi tình trạng của Đa-ni-ên được nữa.
18Sau đó, vua trở về cung, và suốt đêm không ăn uống cũng không màng đến thú tiêu khiển nào cả. Vua không thể ngủ được.
19Vừa rạng sáng vua đã trỗi dậy, vội vàng đi đến hầm sư tử.
20Đến gần miệng hầm, vua lấy giọng đau buồn gọi Đa-ni-ên. Vua nói: “Hỡi Đa-ni-ên, đầy tớ của Đức Chúa Trời hằng sống!
Đức Chúa Trời ngươi mà ngươi bền lòng phục vụ có thể giải cứu ngươi khỏi sư tử chăng?”
21Đa-ni-ên liền tâu với vua: “Chúc bệ hạ sống mãi mãi!
22Đức Chúa Trời của tôi đã sai thiên sứ Ngài đến và bịt miệng sư tử nên chúng không làm hại đến tôi, bởi vì trước mặt Ngài tôi được kể là vô tội.
Tâu bệ hạ, trước mặt bệ hạ tôi cũng không làm điều gì sai trái cả.”
23Vua vô cùng mừng rỡ và truyền đem Đa-ni-ên lên khỏi hầm. Vậy Đa-ni-ên được đem lên khỏi hầm, và trên thân thể ông không có một thương tích nào cả vì ông đã tin cậy Đức Chúa Trời mình.
24Theo lệnh vua, những kẻ đã kiện cáo Đa-ni-ên cùng vợ con của họ đều bị đem đến quăng vào hầm sư tử.
Khi họ chưa chạm đến đáy hầm thì sư tử đã vồ lấy và xé xương họ ra từng mảnh.
25Bấy giờ vua Đa-ri-út viết cho tất cả các dân tộc, các quốc gia, các ngôn ngữ trên khắp đất: “Chúc các ngươi được bình an gấp bội!
26Ta ban chiếu chỉ rằng trên khắp vương quốc ta mọi người phải tôn kính và run sợ trước mặt Đức Chúa Trời của Đa-ni-ên
Vì Ngài là Đức Chúa Trời hằng sống
Và tồn tại đời đời.
Vương quốc Ngài không bao giờ bị tiêu diệt,
Quyền cai trị của Ngài sẽ vô cùng vô tận.
27Ngài cứu rỗi và giải thoát,
Làm những dấu lạ phép mầu trên trời dưới đất;
Ngài đã giải cứu Đa-ni-ênKhỏi nanh vuốt sư tử.”
28Đa-ni-ên tiếp tục thành đạt dưới thời vua Đa-ri-út và vua Si-ru, người Ba Tư.
Câu căn bản: Đa-ni-ên vượt hẳn hai vị tể tướng kia và các thống đốc, vì ông có thần linh siêu phàm; vua có ý định lập ông cai trị toàn quốc. Câu 3.
Suy niệm: Một cuộc chiến tàn khốc đã xảy ra tại Israel. Ngoài số tử vong đông đảo, những thiếu niên Do-thái còn bị vua Nê-bu-cát-nết-sa bắt đem qua Ba-by-luân làm nô lệ.
Trong số các thiếu niên ưu tú này, có Đa-ni-ên. Đa-ni-ên sống cả đời trong thành phố lưu đầy này. Tuy nhiên trong cảnh lưu đày, xa quê hương này, Đa-ni-ên đã sáng ngời và đáng được chú ý.
Mỗi ngày, Đa-ni-ên hướng về Giê-ru-sa-lem cầu nguyện; nhờ vậy mà ông có một tầm nhìn khác hẳn mọi người. Từ Mê-sô-pô-ta-mi, Đa-ni-ên nhận được mặc khải mới về Đức Chúa Trời. Giữa cuộc thử thách, Đa-ni-ên phát triển một thái độ khác hẳn.
Bạn nghĩ rằng hoàn cảnh hiện tại của bạn sẽ ngăn trở bạn thực hiện những điều hữu ích cho Chúa chăng? Trường hợp Đa-ni-ên chứng minh ngược lại. Luôn luôn có hi vọng ngay cả khi chúng ta gặp thử thách. Tại Ba-by-luân, đất lưu đày thù nghịch, Chúa đã cất nhắc Đa-ni-ên, “một người có thần linh siêu phàm”.
Không có một quyền năng phá hoại nào có thể ngăn cản bạn khi bạn quỳ gối trước mặt Chúa và khi bạn hướng hết tâm hồn về phía Ngài. Mời bạn hãy can đảm, giữ vững lòng tin. Bạn đang ở Ba-by-luân, xa nơi “đất hứa” chăng? Chúa vẫn ở đó, ngay trong hoàn cảnh bất lợi đó. Ở giữa bão tố, Chúa vẫn là Chúa.
Hãy bắt chước Đa-ni-ên, bước vào hiện diện của Chúa ngước mắt lên nhìn lên Chúa. Bạn sẽ bước đi với một tinh thần mới mẻ.
Lời cầu nguyện đề nghị:
Lạy Chúa, dù con đang ở đâu trong ngày hôm nay.
Nơi quê nhà hay xứ người xa lạ, con tin rằng Chúa vẫn là Đức Chúa Trời của con.
Chúa vẫn có khả năng ban cho con một tâm linh đặc biệt. A-men.
Nguyễn Sinh