Đọc Kinh thánh:Ma-thi-ơ 5:5-8
5Khi các con cầu nguyện, đừng làm như những kẻ đạo đức giả; vì họ thích đứng cầu nguyện trong nhà hội và nơi góc phố để mọi người đều thấy. Thật, Ta bảo các con, những kẻ ấy đã nhận được phần thưởng của mình rồi.
6Nhưng khi con cầu nguyện, hãy vào phòng riêng, đóng cửa lại, rồi cầu nguyện với Cha của con, Đấng hiện diện trong nơi kín đáo; và Cha của con, Đấng thấy trong nơi kín đáo, sẽ ban thưởng cho con.
7Khi các con cầu nguyện, đừng dùng những lời sáo rỗng như dân ngoại; vì họ nghĩ hễ nói nhiều thì được nhậm.
8Đừng bắt chước họ, vì Cha các con biết các con cần gì trước khi các con cầu xin Ngài
Suy niệm: Có hai cách cầu nguyện, một cách đúng, một cách sai.
Cách cầu nguyện sai có nan đề là ngay tính cách cầu nguyện đã sai. Lỗi lầm chính là tập trung vào việc cầu nguyện mà thôi. Tập trung vào người đang cầu nguyện hơn là đối tượng của sự cầu nguyện là Chúa. Chúa Giê-xu dạy: Khi các anh cầu nguyện, đừng làm như bọn giả hình: vì họ ưa đứng trong nhà hội và các góc đường phố, để được mọi người trông thấy.
Ta nhớ câu chuyện Chúa dạy về hai người lên đền thờ cầu nguyện. Người dòng tu Pha-ri-si tiến lên chỗ mọi người thấy rõ nhất và cầu nguyện. Trong khi đó, người thu thuế quá hổ thẹn và hối hận, đã đứng tận đằng xa, không dám ngước mắt lên nhìn, nhưng kêu khóc: Xin Chúa tha cho con là kẻ có tội.
Trong bài học này, Chúa cũng mô tả cách cầu nguyện của người Pha-ri-si như vậy, và Chúa thêm: Họ đã có phần thưởng của họ rồi. Theo Chúa thì lý do người ta cầu nguyện nơi góc phố là người Pha-ri-si muốn cho người khác có cái cảm tưởng rằng mình thánh thiện và thành tâm, muốn cầu nguyện quá đến nỗi phải đứng ngoài đường mà cầu nguyện, chứ không thể chờ cho đến khi vào đền thờ. Cũng cùng lý do đó khi người ấy tìm một chỗ nào dễ thấy nhất trong đền thờ.
Điều thứ hai Chúa dạy ở đây là: Khi các anh cầu nguyện, đừng nên dài dòng, nhắc đi nhắc lại mãi một câu, vì nghĩ rằng, nói nhiều thì được nhậm lời. Hai hình ảnh kể trên cho thấy hai cách cầu nguyện sai lầm. Thứ nhất là việc chú trọng của tôi. Tôi có giống người Pha-ri-si trong khi cầu nguyện hay không? nghĩa là chỉ nghĩ đến mình trong lúc cầu nguyện. Thứ hai là, tôi có cảm thấy lời cầu nguyện hiệu nghiệm của tôi phụ thuộc vào số những lời cầu nguyện hay là thái độ cầu nguyện đặc biệt?
Ta sẽ phân tích từng nan đề một.
Nan đề thứ nhất là: Nguy hiểm của việc chú trọng đến chính mình trong lúc cầu nguyện.
Người cầu nguyện trong lúc ấy chỉ muốn được người khác biết mình là người đạo hạnh. Đó là điểm sai lầm. Vì cầu nguyện mà chú trọng đến mình như vậy là không xứng đáng. Thái độ này làm hỏng cuộc cầu nguyện của ta, và việc cầu nguyện sẽ không đạt.
Người Pha-ri-si muốn cho người ta cái cảm nghĩ rằng không thể đợi cho đến khi vào đền thờ, nên phải cầu nguyện ngay ngoài đường phố, ngay trước mắt mọi người. Thật ra, nếu người ấy cần cầu nguyện ngay thì tại sao không vừa đi vừa cầu nguyện? Chúa dạy, nên vào phòng kín mà cầu nguyện. Nhưng cũng có người phô trương bằng cách cho người ta biết mình hay cầu nguyện trong phòng kín. Mọi người cũng lại có ấn tượng rằng anh ta là một bậc thánh nhân vì dành nhiều thì giờ cầu nguyện.
Vì có thể lắm, tôi vào phòng kín cầu nguyện, nhưng tâm trí tôi vẫn nghĩ đến những người khâm phục tôi vì tôi đạo hạnh, tôi thiêng liêng, năng cầu nguyện. Như thế, chính yếu không phải nơi chốn cầu nguyện, nhưng là cách tập trung tư tưởng khi cầu nguyện.
Một hình thức cầu nguyện sai rất tế nhị nữa, còn đang được bàn cãi, đó là có người cho rằng, khi cầu nguyện, phải lựa những lời hay đẹp để trình dâng lên Chúa. Nhiều người khi cầu nguyện trước công chúng còn phải viết cẩn thận lời cầu nguyện ra nữa. Nhưng trên thực tế, cầu nguyện là đến với Cha, thưa trình những điều cần Cha nghe và cứu giúp, chắc văn hoa không cần thiết lắm, mà chỉ cần đi thẳng vào vấn đề mà thôi. Vì nhiều người mới tin Chúa, nghe các tín hữu cầu nguyện hay quá, đã sợ không dám cầu nguyện.
Nan đề thứ hai liên quan đến thái độ cầu nguyện sai là tập trung quá nhiều vào hình thức của lời cầu nguyện hay là bài cầu nguyện dài hay là thời gian cầu nguyện. Chúa dạy: Khi các anh cầu nguyện, đừng dùng những lời lặp đi lặp lại vô ích, như người ngoại giáo: vì họ nghĩ rằng nhiều lời thì được nhậm.
Nhiều người nhầm cầu nguyện với đọc kinh. Người ta tin rằng hễ đọc nhiều kinh thì được nhiều phước. Thật ra cầu nguyện khác hẳn đọc kinh. Cầu nguyện là nói tự đáy lòng những gì mình muốn thưa trình với Chúa là Cha, và xin Chúa ban ân lành, cũng như phép lạ giải quyết vấn đề.
Người khác chú trọng vào thì giờ cầu nguyện. Thông thường người ta thấy các thánh nhân cầu nguyện lâu, nên nghĩ rằng phải cầu nguyện cho lâu để được thành thánh nhân. Thật ra, cầu nguyện như vậy là chú trọng vào chiếc đồng hồ và cũng để tự thỏa mãn đòi hỏi được chấp nhận là thánh nhân. Thánh nhân cầu nguyện lâu vì họ sống trước hiện diện của Chúa và say mê chiêm ngưỡng Chúa đến nỗi không muốn rời. Vì vậy, ấn định thì giờ cầu nguyện trong bao lâu cũng là một cách chú trọng về hình thức.
Chúa Giê-xu nói về những người chú trọng về hình thức cầu nguyện rằng: Họ đã được phần thưởng rồi. Họ muốn được người đời ca ngợi, và thật sự được như vậy.
Đó là lối cầu nguyện sai.
Nguyễn Sinh