Đọc Kinh Thánh: Gia-cơ 2:14-26
14Thưa anh em của tôi, nếu một người bảo mình có đức tin nhưng không có hành động thì có ích gì không? Đức tin đó có cứu người ấy được không?
15Nếu gặp một anh em hoặc chị em không có áo che thân, thiếu thức ăn qua ngày,
16mà một người trong anh em lại nói với họ: “Hãy đi bình an, hãy sưởi cho ấm và ăn cho no,” nhưng không cung ứng những nhu cầu cho thân thể họ thì có ích gì không?
17Đức tin cũng vậy, nếu đức tin không có hành động thì tự nó chết.
18Nhưng có người sẽ nói: “Bạn có đức tin, còn tôi có hành động.” Hãy chỉ cho tôi đức tin không có hành động của bạn đi, rồi tôi sẽ cho bạn thấy đức tin bằng hành động của tôi.
19Bạn tin rằng chỉ có một Đức Chúa Trời, bạn tin đúng; ngay cả ma quỷ cũng tin như vậy và run sợ.
20Người khờ khạo kia ơi, bạn có muốn biết rằng đức tin không có hành động là vô ích không?
21Chẳng phải Áp-ra-ham, tổ phụ chúng ta, đã được xưng công chính bởi hành động khi ông dâng con mình là Y-sác trên bàn thờ sao?
22Bạn thấy đó, đức tin đi đôi với hành động, và nhờ hành động mà đức tin trở nên trọn vẹn.
23Như thế, lời Kinh Thánh đã được ứng nghiệm: “Áp-ra-ham tin Đức Chúa Trời, và nhờ đó ông được kể là công chính” và được gọi là bạn của Đức Chúa Trời.
24Anh em thấy đó, người ta được xưng công chính bởi hành động chứ không chỉ bởi đức tin mà thôi.
25Cũng vậy, chẳng phải kỹ nữ Ra-háp đã được xưng công chính bởi hành động, khi bà tiếp rước các sứ giả và đưa họ đi bằng một con đường khác sao?
26Xác không có hồn thì chết, đức tin không có hành động cũng chết như vậy.
Suy niệm: Khi đọc Kinh Thánh Tân Ước, nhất là thư Rô-ma của sứ đồ Phao-lô, chúng ta thấy lý luận của sứ đồ Phao-lô là:
28Vì chúng ta tin rằng một người được xưng công chính bởi đức tin chứ không phải bởi việc làm theo luật pháp. Rô-ma 3:28
Trong khi đó Gia-cơ dạy rằng:
14Thưa anh em của tôi, nếu một người bảo mình có đức tin nhưng không có hành động thì có ích gì không? Đức tin đó có cứu người ấy được không?
Chúng ta cần minh định các ý niệm này để không lầm lẫn:
Có ba điều khác biệt giữa lý luận của sứ đồ Phao-lô và sứ đồ Gia-cơ:
- Chú trọng của hai vị khác nhau. Sứ đồ Phao-lô chú trọng vào căn gốc của sự cứu rỗi. Trong đó cứu rỗi chỉ do đức tin mà thôi, không thêm gì vào. Trong khi đó sứ đồ Gia-cơ chú trọng vào kết quả của sự cứu rỗi. Một đằng nói về căn gốc một đằng nói về quả trái.
Như Giăng 15: 4-5 Chúa Giê-xu dạy: 4Hãy cứ ở trong Ta thì Ta sẽ ở trong các con. Như cành nho, nếu không ở trong cây nho thì tự nó không thể ra quả được. Nếu các con không cứ ở trong Ta thì cũng như vậy.
5Ta là cây nho, các con là cành. Ai cứ ở trong Ta, và Ta trong người ấy thì sinh ra nhiều quả, vì ngoài Ta các con không làm gì được.
- Quan điểm của hai sứ đồ khác nhau. Sứ đồ Phao-lô nhìn theo quan điểm của Chúa, trong khi đó sứ đồ Gia-cơ nhìn theo quan điểm của loài người. Phao-lô nhìn vào lửa trong lò sưởi, Gia-cơ nhìn vào làn khói từ trong lò sưởi bay ra. Gia-cơ quan niệm rằng người đời phải nhận thức rằng đức tin cháy trong tâm hồn chúng ta qua những việc thiện lành họ thấy chúng ta thực hiện.
- Cách dùng từ của hai vị khác nhau. Chữ hai vị cùng dùng từ “Xưng công chính”. Nhưng Phao-lô quan niệm rằng: Việc Xưng công chính là hành động của Chúa trong Cứu Rỗi, nghĩa làChúa công bố tội nhân là công chính trong khi người ấy còn đang phạm tội.
Gia-cơ mặt khác dùng từ Xưng công chính để xác chứng hay minh xác. Gia-cơ dạy rằng: chúng ta minh chứng đức tin của mình bằng hành động. Chúng ta minh định rõ như vậy để thấy rằng hai vị sứ đồ này không mâu thuẫn nhau.
Bài học của khúc Kinh Thánh này là: Đức tin phải minh chứng bằng hiệu quả.
Sứ đồ Giăng cũng xác nhận như thế: 17Nếu ai có của cải đời nầy, thấy anh em mình đang túng thiếu mà chẳng động lòng thương thì làm thế nào tình yêu thương của Đức Chúa Trời ở trong người ấy được?
18Hỡi các con bé nhỏ, chớ yêu thương bằng lời nói và miệng lưỡi, mà phải yêu bằng việc làm và sự chân thật. 1 Giăng 3:17-18.
Nguyễn Sinh