Đọc Kinh thánh:Ma-thi-ơ 6:19-24
19“Các con đừng tích trữ của cải ở dưới đất, là nơi có mối mọt, ten rỉ làm hư, và kẻ trộm đào ngạch, khoét vách mà lấy.
20Nhưng hãy tích trữ của cải ở trên trời, là nơi không có mối mọt, ten rỉ làm hư, cũng chẳng có kẻ trộm đào ngạch, khoét vách mà lấy.
21Vì của cải các con ở đâu, thì lòng các con cũng ở đó.”
22“Mắt là đèn của thân thể. Nếu mắt con tốt thì cả thân thể con sẽ đầy ánh sáng,
23nhưng nếu mắt con bị hỏng thì cả thân thể con sẽ là bóng tối. Vậy, nếu ánh sáng trong con chỉ là bóng tối thì bóng tối ấy sẽ lớn là dường nào!”
24“Không ai có thể làm tôi hai chủ; vì sẽ ghét chủ nầy mà yêu chủ kia, hoặc trọng chủ nầy mà khinh chủ kia. Các con không thể vừa phục vụ Đức Chúa Trời lại vừa phục vụ tiền tài nữa.
Suy niệm: Hay nói về tối và sáng. Làm sao so sánh hai điều này với nhau được. Không có gì huyền diệu hơn là ánh sáng. Đó là một trong những điều lạ lùng nhất của vũ trụ. Đức Chúa Trời chính là ánh sáng, và ‘trong Ngài không có bóng tối tăm’. Chúng ta biết có những việc làm thuộc về tối tăm, những việc xẩy ra trong đêm tối và lấy đêm tối che đậy.
Nhưng trên trời không có đêm và tối tăm. Trời hoàn toàn sáng và tràn đầy vinh quang. Nhưng chúng ta quá chậm chạp trong việc nhận ra giá trị của sáng và tối. Vì ‘Con người yêu thích tối tăm hơn là ánh sáng, vì các việc họ làm đều là xấu xa.’
Cũng như giá trị của con người và của Chúa. Toàn thể cuộc đời cách xa đạo Chúa được đánh giá theo tiêu chuẩn của con người. Con người là trung tâm. Con người sống cho con người, cho nhau và cho những người như mình.
Đức Chúa Trời hoàn toàn bị bỏ quên và không được biết đến. Người ta dường như bảo Chúa cứ đợi cho đến khi nào họ có thì giờ cho Ngài. Đây chính là đặc điểm của đời sống nhân loại bị tội lỗi ảnh hưởng.
Nhân loại không ngần ngại quay lưng lại Đức Chúa Trời và nói: Khi nào tôi đau ốm hay là nằm trên giường gần chết, tôi sẽ trở về với Đức Chúa Trời, còn bây giờ tôi phải sống cho tôi đã!
Cuộc sống trần gian của chúng ta đã được đặt trước Chúa. Đây chính là tình trạng mù lòa. Tâm trí đã bị mù đối với các giá trị.
Một khía cạnh khác cho thấy tội lỗi làm mù loà tâm trí con người, đó là làm cho con người không thấy rằng không thể hoà lẫn những thể đối nghịch. Nghĩa là con người đã cố tình hoà lẫn những điều không thể nào hoà lẫn được. Nhưng lúc nào con người cũng cứ quả quyết là mình có thể làm được.
Thí dụ như không thể nào hoà lẫn sáng với tối được. Hoặc là sáng hoặc là tối chứ không thể nào hòa lẫn được. Cũng không thể nào hoà lẫn Chúa và tiền tài được, vì không ai có thể phục vụ hai chủ. Vì sẽ ghét người này và yêu người kia, hoặc trọng người này mà khinh người kia. Chúa dạy rằng, không thể làm như vậy.
Con người chỉ có thể trung thành với Chúa hoàn toàn hay là trung thành với tiền tài hoàn toàn mà thôi.
Con mắt ta phải là con mắt đơn thuần.
Nguyễn Sinh