Đọc Xuất Ai-cập ký 8:1-15
1Đức Giê-hô-va lại phán với Môi-se: “Hãy đi gặp Pha-ra-ôn, và nói với vua ấy rằng: Đức Giê-hô-va phán: ‘Hãy cho dân Ta đi để chúng phụng sự Ta.
2Nếu ngươi từ chối không chịu cho đi, nầy, Ta sẽ giáng tai vạ ếch nhái trên khắp bờ cõi ngươi.
3Sông sẽ lúc nhúc ếch nhái; chúng sẽ bò vào cung điện, phòng ngủ, và lên cả giường ngươi, vào nhà quần thần và dân chúng ngươi, vào trong lò bếp và thùng nhồi bột của ngươi.
4Ếch nhái sẽ bò lên mình ngươi, lên mình dân chúng và tất cả quần thần ngươi.’”
5Rồi Đức Giê-hô-va phán với Môi-se: “Hãy bảo A-rôn rằng: ‘Hãy cầm gậy đưa tay trên các nguồn nước, sông, rạch, ao, và khiến ếch nhái tràn lên đất Ai Cập.’”
6A-rôn đưa tay trên các nguồn nước của Ai Cập và ếch nhái bò lên bao phủ khắp đất.
7Các thuật sĩ cũng dùng ma thuật làm giống như vậy, và khiến ếch nhái bò lên đất Ai Cập.
8Pha-ra-ôn gọi Môi-se và A-rôn đến và bảo: “Hãy cầu xin Đức Giê-hô-va khiến ếch nhái tránh xa ta và dân ta thì ta sẽ để cho dân Hê-bơ-rơ đi dâng sinh tế cho Đức Giê-hô-va.”
9Môi-se thưa với Pha-ra-ôn rằng: “Xin vui lòng ấn định thì giờ để tôi vì bệ hạ, vì quần thần và dân chúng của bệ hạ mà cầu khẩn Đức Giê-hô-va, để ếch nhái bị tiêu diệt khỏi bệ hạ và cung điện, chỉ còn lại dưới sông mà thôi.”
10Vua đáp: “Ngày mai.” Môi-se nói: “Sẽ đúng như lời bệ hạ nói để bệ hạ biết rằng chẳng có ai giống như Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng tôi.
11Ếch nhái sẽ đi khỏi bệ hạ, cung điện, quần thần, và dân chúng của bệ hạ; chỉ còn lại dưới sông mà thôi.”
12Sau khi Môi-se và A-rôn rời khỏi Pha-ra-ôn, Môi-se kêu cầu Đức Giê-hô-va về nạn ếch nhái mà Ngài đã đưa đến cho Pha-ra-ôn.
13Đức Giê-hô-va làm theo lời Môi-se cầu xin. Ếch nhái trong nhà, trong làng, ngoài đồng đều chết hết.
14Người ta dồn ếch nhái lại thành từng đống, khắp xứ bị hôi thối.
15Nhưng khi Pha-ra-ôn thấy mình được thoát nạn thì lại cứng lòng, không chịu nghe lời Môi-se và A-rôn, đúng như lời Đức Giê-hô-va đã phán.
Câu căn bản: Không xúc phạm ai, tránh gây gỗ, nhưng hãy dịu dàng và cư xử hết sức nhã nhặn với mọi người. Tít 3:2.
Suy niệm: Quan sát mọi hoạt động ta có thể tin rằng trật tự không phải là tự nhiên. Vào một văn phòng làm việc, ta thấy chẳng mấy chốc mà biến thành lộn xộn, mất thứ tự và cần bỏ ra nhiều thời gian mới ổn định được.
Qua lịch sử dân Chúa, chúng ta thấy rõ điểm này. Khi Chúa phán bảo phải đưa dân tộc Do-thái ra khỏi Ai-cập, thì vua Ai-cập là Pha-ra-ôn chống đối. Kinh tế Ai-cập lúc ấy phụ thuộc vào lao động Hê-bơ-rơ, nên Pha-ra-ôn không muốn mất đoàn dân nô lệ này.
Để thay đổi Pha-ra-ôn Chúa đã sai Môi-se thực hiện 10 tai vạ. Các tay phù thủy Ai-cập cũng làm được hai trong số 10 tai vạ này, nhưng họ không ngăn ngừa được các tai vạ đó. Nghĩa là họ cũng có thể gây hỗn loạn nhưng không thể tái lập trật tự. Chỉ có Chúa mới làm ổn định được.
Chúng ta có thể nỗ lực lập lại trật tự trong không gian mình sống nhưng không ai trong chúng ta có thể ổn định những xáo trộn về tình cảm và tâm linh của cuộc đời chúng ta. Chỉ một mình Chúa có thể làm được việc ổn định ấy.
Chúa tái lập trật tự cho những hoàn cảnh rối ren khi chúng ta sống theo như Chúa hoạch định – nghĩa là không gây xúc phạm, tránh gây gỗ, cư xử dịu dàng và nhã nhặn với mọi người. (Tít 3:2).
Khi chúng ta trao nan đề vào tay Chúa, Chúa ban an bình cho lòng ta.
Nguyễn Sinh