Đọc 2 Cô-rinh-tô 4:7-18
Câu căn bản: Vì sự hoạn nạn nhẹ và tạm của chúng ta sẽ đem lại cho chúng ta vinh quang cao trọng và vĩnh cửu. (Câu 17).
Suy niệm: Người ta bảo rằng con chim ưng không được sinh ra mà được trở thành. Vì khi trứng chim ưng nở ra con, chim ưng mẹ lót cho nó một cái tổ bằng lá và cỏ khô, bên dưới là những cành cây nhỏ. Dần dần chim mẹ rút đi những cành cây này, con chim cũng lớn dần và đủ lông cánh. Thay vì nằm trong tổ ấm và an toàn, nó phải tập chống trả với gió, mưa, và những chướng ngại khác không thể thiếu được để trưởng thành. Khi tất cả những cành cây đỡ nâng tổ đã giỡ đi hết, con chim con chỉ còn một lối thoát là phải vỗ cánh bay.
Con chim ưng đúng là không được sinh ra mà được trở thành là như thế. Vì con chim con sinh ra với tất cả những tính chất của một chim ưng, nhưng nó không thể nào trở thành chim ưng, nếu cứ nằm mãi trong tổ ấm, và được chim mẹ nuôi dưỡng. Nó phải trực tiếp một mình chống trả với gió mưa và bão tố để trở thành con chim oai hùng nhất của loài chim!
Chúa cũng áp dụng một cách thức như thế đối với con dân Chúa. Dần dần trong quá trình trưởng thành trong niềm tin nơi Chúa, Chúa rút dần “những cành cây” (những người mà ta nương dựa vào) và đưa chúng ta gặp cảnh lạ, người lạ, những thử thách trong đời, với một mục đích duy nhất là làm cho chúng ta trở thành người trưởng thành.
Một câu hỏi cho bạn:
Bạn đang tiến đến chỗ qua giai đoạn chim thơ ấu để trở thành chim ưng. Bạn cần phải xa rời nơi êm ấm thoải mái để tiến đến mục đích của đời bạn. Bạn sẵn sàng chưa? Hay bạn thích được yên ấm mãi trong tổ với sự phục vụ giúp đỡ của những người khác?
Nguyễn Sinh