Đọc Lu-ca 24
13Cũng trong ngày ấy, có hai môn đồ đi đến làng kia, gọi là Em-ma-út, cách thành Giê-ru-sa-lem khoảng mười hai ki-lô-mét.
14Họ nói chuyện với nhau về những việc đã xảy ra.
15Đang khi họ trò chuyện và bàn luận với nhau thì chính Đức Chúa Jêsus đến gần và đồng hành với họ.
16Nhưng mắt hai người ấy bị che khuất, không nhận ra Ngài.
17Ngài phán với họ: “Các bạn bàn luận gì với nhau trong lúc đi đường vậy?” Họ dừng lại với vẻ buồn bã.
18Một trong hai người tên Cơ-lê-ô-pa, trả lời: “Có phải ông là khách lạ duy nhất ở thành Giê-ru-sa-lem không hay biết những việc đã xảy ra tại đó mấy hôm nay?”
19Ngài hỏi: “Việc gì vậy?” Họ trả lời: “Ấy là việc đã xảy ra cho Jêsus người Na-xa-rét, một nhà tiên tri có quyền năng trong việc làm và lời nói trước mặt Đức Chúa Trời và cả dân chúng,
20nhưng không hiểu vì sao các thầy tế lễ cả cùng các nhà lãnh đạo của chúng tôi đã nộp Ngài để kết án tử hình và đóng đinh Ngài trên thập tự giá.
21Chúng tôi hi vọng Ngài là Đấng sẽ cứu chuộc dân Y-sơ-ra-ên. Dù sao, thì việc nầy cũng đã xảy ra được ba ngày rồi.
22Hơn nữa, có mấy phụ nữ trong số chúng tôi đã làm cho chúng tôi kinh ngạc: Lúc tờ mờ sáng, họ đến mộ
23nhưng không thấy xác Ngài, và họ trở về nói rằng có thiên sứ hiện đến cho biết Ngài đang sống.
24Vài người trong số chúng tôi cũng đi thăm mộ và thấy mọi điều đúng như lời các bà ấy nói, còn Ngài thì họ không thấy.”
25Bấy giờ Đức Chúa Jêsus phán với họ: “Các con thật dại dột và có lòng chậm tin lời các nhà tiên tri đã nói!
26Chẳng phải Đấng Christ cần phải chịu thương khó như thế rồi mới bước vào vinh quang của mình sao?”
27Rồi Ngài bắt đầu từ Môi-se đến tất cả các nhà tiên tri mà giải thích cho họ những lời chỉ về Ngài trong cả Kinh Thánh.
28Khi hai môn đồ đến gần làng họ định đi, thì Đức Chúa Jêsus dường như muốn đi xa hơn nữa.
29Nhưng họ nài ép Ngài: “Xin ở lại với chúng tôi vì trời đã xế chiều và sắp tối rồi.” Vậy, Ngài vào ở lại với họ.
30Đang khi ngồi ăn với hai người, Ngài lấy bánh, tạ ơn và bẻ ra trao cho họ.
31Bấy giờ mắt họ mở ra và nhận biết Ngài, nhưng Ngài thoạt biến mất.
32Hai người nói với nhau: “Trong lúc đi đường, Ngài nói chuyện và giải nghĩa Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bùng cháy sao?”
33Ngay giờ đó, họ liền đứng dậy trở về thành Giê-ru-sa-lem, gặp mười một sứ đồ cùng các môn đồ khác đang nhóm lại,
34và nói: “Chúa thật đã sống lại và hiện ra với Si-môn!”
Câu căn bản: Chúng tôi hy vọng Ngài là Đấng sẽ cứu chuộc dân Israel. Câu 21.
Suy niệm: Sau cuộc hành quyết Chúa Giê-xu trên đồi Gô-gô-tha, có hai môn đệ rất buồn rầu, vì họ coi việc Chúa Giê-xu bị hành hình trên thập giá là cuối cùng của hi vọng. Sự phản bội của Giu-đa, việc đối xử của các lãnh đạo Do-thái giáo, tổng trấn La-mã chiều theo yêu cầu của họ đã chấm dứt hoạt động của Chúa Giê-xu.
Họ đã từng mong đợi Chúa Giê-xu như vị cứu tinh của xã hội, chính trị và dân tộc Do-thái chứ không phải một người hạ mình đến nỗi tử hình trên thập giá, không phải một người bị các tu sĩ Do-thái-giáo bắt và đưa ra tòa Ponce Pilate xét xử. Toàn bộ sự việc thật lu mờ, họ không hiểu gì cả.
Khi cuộc đời quá phức tạp và những hy vọng hay những giấc mơ trôi đi mất, con người dễ hoang mang. Hoàn cảnh nhanh chóng dập tắt lạc quan của bạn. Tầm nhìn không ngước lên cao nữa mà chỉ nhìn xuống đất. Lời cầu nguyện dường như không qua khỏi trần nhà. Bạn tưởng chừng như bị Chúa bỏ rơi.
Tuy nhiên, dù hai môn đệ buồn nản kia đi đường mà không nhìn thấy Chúa cùng đi với họ, với tình thương và sự tế nhị, Chúa đã cho họ biết tầm nhìn cao cả trên trời. Càng đi, càng trò chuyện với Chúa tia hy vọng được nhen nhúm lên và cháy bùng.
Con đường bạn đang tiến bước khó khăn lắm sao? Xin nhớ cho rằng bạn không cô đơn đâu, chính Chúa Giê-xu đang đi bên cạnh bạn đó. Chúa là Đấng duy nhất biết rõ cuối đường sẽ có gì, hãy tin tưởng nơi Chúa. Hãy xin Chúa thắp sáng hy vọng trong tâm hồn bạn. Ngày xưa Chúa đồng hành với hai môn đồ tuyệt vọng kia thế nào, thì ngày nay Chúa cũng đang đi với bạn.
Lời cầu nguyên đề nghi:
Lạy Chúa, con nhận ra rằng Chúa luôn đi với con, cho dù có lúc đường con đi gập ghềnh, cheo leo. Xin Chúa cho con biết tầm nhìn vĩnh hằng của Ngài và nhen lại hy vọng trong tâm hồn con.
Nguyễn Sinh