Bài 41: Lời Khuyên Khôn Ngoan
Đọc CVCSĐ 5:17-42
17Bấy giờ thầy tế lễ thượng phẩm và những kẻ theo ông, tức là phái Sa-đu-sê, đầy lòng ganh tị, đứng dậy
18bắt các sứ đồ giam vào ngục.
19Nhưng ban đêm có một thiên sứ của Chúa mở cửa ngục đem các sứ đồ ra và dặn rằng:
20“Hãy đi, đứng nơi đền thờ và rao giảng cho dân chúng mọi lời của sự sống nầy.”
21Nghe thế, các sứ đồ đi vào đền thờ vừa lúc rạng đông và bắt đầu dạy dỗ. Khi thầy tế lễ thượng phẩm và đoàn tùy tùng đến, họ triệu tập Hội đồng với tất cả trưởng lão của dân Y-sơ-ra-ên lại, rồi sai người vào ngục để giải các sứ đồ đến.
22Nhưng các người thừa hành vào trong ngục, không thấy các sứ đồ tại đó, liền trở về trình
23rằng: “Chúng tôi thấy ngục đóng rất cẩn thận và lính canh đứng trước cửa, nhưng lúc mở ra thì chẳng thấy một người nào ở trong đó.”
24Viên quản lý đền thờ và các thầy tế lễ cả nghe những lời ấy thì bối rối về các sứ đồ và không biết việc nầy sẽ ra sao.
25Nhưng có người đến báo với họ rằng: “Kìa, những người mà các ông đã bỏ tù, bây giờ đang ở trong đền thờ dạy dỗ dân chúng!”
26Viên quản lý đền thờ với các nhân viên liền đi đến nơi và bắt các sứ đồ dẫn đi, nhưng không dùng bạo lực vì họ sợ bị dân chúng ném đá.
27Họ giải các sứ đồ đi và đem đến Hội đồng. Thầy tế lễ thượng phẩm tra hỏi các sứ đồ rằng:
28“Chúng tôi đã nghiêm cấm các anh lấy danh đó để dạy dỗ, thế mà các anh đã làm cho Giê-ru-sa-lem tràn ngập giáo lý của mình, lại còn muốn cho máu Người ấy đổ lại trên chúng tôi nữa chứ!”
29Phi-e-rơ và các sứ đồ trả lời: “Thà phải vâng lời Đức Chúa Trời còn hơn vâng lời người ta.
30Đức Chúa Trời của tổ phụ chúng ta đã khiến Đức Chúa Jêsus sống lại, là Đấng mà các ông đã treo trên cây gỗ và giết đi.
31Đức Chúa Trời đã đem Đấng ấy lên bên phải Ngài làm Vua và Cứu Chúa để ban sự ăn năn và sự tha tội cho dân Y-sơ-ra-ên.
32Chính chúng tôi là những nhân chứng cho các việc ấy cùng với Đức Thánh Linh mà Đức Chúa Trời đã ban cho những người vâng lời Ngài.”
33Khi nghe những lời nầy thì họ giận điên lên và muốn giết các sứ đồ.
34Nhưng có một người Pha-ri-si tên là Ga-ma-li-ên, giáo sư về luật pháp, được tất cả dân chúng kính trọng, đứng lên giữa Hội đồng và truyền lệnh đem các sứ đồ ra ngoài một lúc.
35Rồi ông nói với họ: “Thưa đồng bào Y-sơ-ra-ên, hãy cẩn thận về cách quý vị đối xử với những người nầy.
36Trước đây, Thêu-đa dấy lên, xưng hùng xưng bá, có độ bốn trăm người theo nó, nhưng nó bị giết, và tất cả những kẻ theo nó đều tan rã, không còn gì cả.
37Sau nó cũng có Giu-đa, người Ga-li-lê, dấy lên vào thời kỳ kiểm tra dân số và lôi kéo nhiều người theo mình; nhưng rồi cũng chết, tất cả những kẻ theo nó cũng bị tan lạc.
38Bây giờ tôi xin khuyên quý vị: Hãy tránh xa những người nầy, cứ để mặc họ, vì nếu mưu định và công việc nầy đến từ loài người thì sẽ bị thất bại;
39nhưng nếu bởi Đức Chúa Trời mà ra thì quý vị không thể nào tiêu diệt họ được; trái lại, quý vị liều mình chiến đấu chống lại Đức Chúa Trời.” Vậy, họ nghe theo lời khuyên của Ga-ma-li-ên.
40Họ gọi các sứ đồ trở vào, sai đánh đòn và cấm lấy danh Đức Chúa Jêsus mà giảng dạy, rồi thả hai ông ra.
41Vậy, các sứ đồ rời khỏi Hội đồng, vui mừng vì họ đã được kể là xứng đáng chịu nhục vì danh Chúa.
42Hằng ngày, trong đền thờ hoặc từ nhà nầy sang nhà khác, các sứ đồ cứ tiếp tục dạy dỗ và rao truyền Tin Lành của Đức Chúa Jêsus là Đấng Christ.
Câu căn bản: “Bây giờ tôi xin khuyên quý vị: Hãy tránh xa những người này, cứ để mặc họ, vì nếu mưu định và công việc nầy đến từ loài người thì sẽ bị thất bại; nhưng nếu bởi Đức Chúa Trời mà ra thì quý vị không thể nào tiêu diệt họ được; trái lại, quý vị liều mình chiến đấu chống lại Đức Chúa Trời.” (Câu 38-39).
Suy niệm: Một trong những khó khăn của những người gây trở ngại và muốn cấm đoán những người rao truyền Tin Mừng và làm các phép lạ chữa bệnh hay trừ quỷ từ xưa tới nay trên khắp thế giới là: Họ không hiểu từ đâu mà con dân Chúa có sức mạnh và can đảm, không sợ hãi bất cứ thế lực nào.
Người ta vẫn tưởng rằng những người tin Chúa hành động dưới một sự hỗ trợ của một thế lực loài người nào, nên cứ đặt câu hỏi: “Nhờ quyền năng nào hay là nhân danh ai mà làm các việc này?” Tại nhiều nơi người ta cho rằng đạo Tin Lành là Đạo Mỹ và do người Mỹ điều khiển. Thật ra nước Mỹ mới có chưa đầy 300 năm còn Đạo Chúa đã có hơn 2000 năm. Hơn 2000 năm trước Giáo sư Ga-ma-li-ên đã thấy lúng túng của những người muốn cấm các sứ đồ giảng đạo và làm các phép lạ nên đã nói câu mà chúng ta dùng làm căn bản suy ngẫm hôm nay.
Câu nói này lý luận rằng: Nếu việc nào do Chúa hành động thì con người không nên ngăn cản, vì không ai chống cự lại được với Chúa. Đây chính là vấn nạn của những người không hiểu nguồn gốc quyền năng của Tin Lành.
Tuy nhiên là con cái Chúa, chúng ta cũng nên ý thức rằng: Khi chúng ta vâng mệnh lệnh Chúa và nhân danh Chúa Giê-xu mà hành động thì Chúa phù hộ và ban quyền năng, nhưng khi chúng ta vì danh nghĩa nào khác thì không có sức mạnh của Chúa, và dễ bị tiêu diệt.
Cầu xin Chúa cho những người vâng mệnh Chúa mà hành động sẽ thành công trong việc phục vụ Chúa và cứu giúp đồng bào.
Nguyễn Sinh