Bài 19 Nhẹ Như Hơi Thở
Đọc Thi-thiên 62
1Linh hồn con an nghỉ nơi một mình Đức Chúa Trời;Sự cứu rỗi của con từ Ngài mà đến.
2Một mình Ngài là vầng đá và sự cứu rỗi của con;Cũng là nơi ẩn náu của con; con sẽ không hề bị rúng động.
3Các ngươi xông vào đánh một người cho đến chừng nào?Cả bọn hiệp lại triệt hạ người taNhư một cái vách nghiêng, một hàng rào sắp ngã sao?
4Chúng chỉ bàn bạc để đánh đổ người khỏi địa vị cao trọng.Chúng chuộng điều giả dối,Miệng thì chúc phướcNhưng trong lòng thì nguyền rủa. (Sê-la)
5Hỡi linh hồn ta, hãy nghỉ an nơi Đức Chúa Trời,Vì niềm hi vọng ta đặt nơi Ngài.
6Chỉ một mình Ngài là vầng đá và sự cứu rỗi của ta,Cũng là nơi ẩn náu của ta; ta sẽ chẳng bị rúng động.
7Sự cứu rỗi và vinh quang của ta ở nơi Đức Chúa Trời;Ngài là vầng đá của ta, nơi ẩn náu của ta.
8Hỡi dân ta, hãy tin cậy Ngài luôn luôn;Hãy dốc đổ nỗi lòng mình ra trước mặt Ngài;Vì Đức Chúa Trời là nơi nương náu của chúng ta. (Sê-la)
9Thật người hạ lưu chỉ là hơi thở
,Người thượng lưu chỉ là ảo mộng;
Đem đặt lên cân, chúng nhẹ tựa lông hồng.
Tất cả đều nhẹ hơn hơi thở.
10Đừng cậy sự áp bức,
Cũng đừng hi vọng hão huyền vào của trộm cắp;
Nếu của cải thêm nhiều, chớ chú tâm vào đó.
11Đức Chúa Trời có phán một lần,
Con có nghe điều nầy hai lần,
Rằng quyền năng thuộc về Đức Chúa Trời.
12Lạy Chúa, sự nhân từ thuộc về Ngài,
Vì Ngài trả cho mỗi ngườiTùy theo công việc họ làm.
Câu căn bản: Thật người hạ lưu chỉ là hơi thở, người thượng lưu chỉ là ảo mộng; đem đặt lên cân chúng nhẹ như lông hồng, tất cả đều nhẹ hơn hơi thở. Câu 9.
Suy niệm: Lý luận của con người có thể thuyết phục chúng ta là phải tin tưởng ở loài người và sự vật trong đời. Nhưng lòng tin của chúng ta vào các đối tượng đó thường thất bại. Vì ai nương cậy vào một làn mây, làn khói bao giờ?
Phương pháp của loài người là dùng sức mạnh, áp bức, trộm cắp, âm mưu tiêu diệt người lành. Nhưng tất cả chỉ là hư vô. Người tin Chúa cần an nghỉ nơi một mình Chúa để không bị rúng động, chao đảo trước những mưu toan ác độc của loài người.
Nghỉ an nơi Chúa. Tin cậy Chúa, dốc đổ tâm hồn ra trước mặt Chúa, đừng trông cậy vào tiền bạc hay bất cứ thế lực nào, vì Chúa trả cho mỗi người theo việc làm của người đó.
Những gì chúng ta đọc trong Thi-thiên 62 không có gì mới, chúng ta biết hết rồi. Nhưng phải lâm vào tình thế và cảnh huống như Vua Đa-vít ngày xưa thì những ý niệm này mới cụ thể.
Chính vì vậy mà chúng ta nên đọc Kinh Thánh để tạo sẵn cho mình thói quen ưu tiên chạy đến với Chúa, chứ không phải chờ đến lúc cuối cùng mới “tìm kiếm” Ngài.
Nguyễn Sinh