CHƯƠNG IX TÍN LÝ

0
4014

ĐIỀU 58: ĐỨC CHÚA TRỜI
– Chỉ có một Đức Chúa Trời Hằng sống, Vô hạn, Ngài là Đấng Tạo hoá.
– Chỉ có Đức Chúa Trời là Đấng Vinh hiển, Thánh khiết, Yêu thương, Nhân từ, Công chính, Thành tín và Quyền năng tuyệt đối, đáng được muôn loài thờ phượng và tôn vinh.
– Ngài là Đức Chúa Cha, Đấng Tự hữu, Hằng hữu, Toàn thiện, Toàn mỹ, không có điểm bắt đầu và cũng không có điểm tận cùng (I Côr. 8:4-6; Giê. 10:10; Thi. 90:1; Khải 5:13-14; ITim.1:17; Rôm.16:27; Xuất.3:14; Giăng.3:16; I.Giăng 4:8).

ĐIỀU 59: ĐỨC CHÚA JESUS CHRIST
– Đức Chúa Giê-xu Christ là Đức Chúa Trời Ngôi Hai, đồng bản tính, đồng quyền năng, bình đẳng, hằng hữu với Đức Chúa Trời.
– Đức Chúa Giê-xu Christ là Đức Chúa Con, được thai dựng bởi Đức Thánh Linh qua trinh nữ Ma-ri (không hề có người nào được thai dựng giống như vậy).
– Đức Chúa Giê-xu Christ là Đấng Thần Nhân, tức là Đức Chúa Trời trọn vẹn và cũng là Con Người trọn vẹn, thánh khiết, vô tội tuyệt đối, là Cứu Chúa duy nhất của nhân loại. (Giăng 1:1-3; 3:16; 10:30, Phi-líp 2:5-8, Cô-lô-se 1:15, I Tim. 2:5).

ĐIỀU 60: ĐỨC THÁNH LINH
– Đức Thánh Linh là Đức Chúa Trời Ngôi Ba, đồng bản tính, quyền năng, bình đẳng, hằng hữu với Đức Chúa Cha và Đức Chúa Con.
– Đức Thánh Linh đồng công trong công cuộc sáng tạo, là Thần ngăn trở kẻ tội ác (ma quỷ) để ý chỉ và chương trình của Đức Chúa Trời Ba Ngôi được hoàn thành.
– Đức Thánh Linh là Thần thuyết phục, cáo trách và khiến tội nhân tự cáo về tội lỗi, về sự công bình và sự phán xét.
– Đức Thánh Linh là Thần Lẽ Thật ban ơn cứu rỗi, tái sinh, thánh hoá người tin và dẫn dắt Hội thánh.
– Đức Thánh Linh là Thần thông sáng, khai tâm mở trí người tin, dẫn dắt lẽ thật cách trọn vẹn.
– Đức Thánh Linh là Thần Yên ủi, hỗ trợ, đưa dẫn và cứu giúp người tin đạt đến sự trưởng thành trong sự hiểu biết Đức Chúa Trời và bảo đảm họ trong sự cứu rỗi trọn vẹn. (Giăng 14:16, 17, 26; 16:7-14; Êph. 1:13-14; Giăng 1:12; Gal. 5:22; II Tê-sa-lô. 2: 13; I Côr. 1:30; 2:10-11, Châm. 8; Ê-sai 11:2).

ĐIỀU 61: ĐỨC CHÚA TRỜI BA NGÔI
Hội thánh Tin lành Việt Nam (miền Bắc) tin nhận Đức Chúa Trời Ba Ngôi: Đức Chúa Cha là Đức Chúa Trời, Đức Chúa Con là Đức Chúa Trời, Đức Thánh Linh là Đức Chúa Trời. Ba Ngôi hiệp một, bình đẳng, cùng bản tính, và hiệp lại làm một Đức Chúa Trời trọn vẹn. (Sáng 1:3, 26; Giăng 14:23; II Côr. 13:13; Giu-đe 24; Khải. 22:16 -19).

ĐIỀU 62: CÔNG CUỘC SÁNG TẠO
– Đức Chúa Trời Ba Ngôi đã hoàn thành công cuộc sáng tạo theo ý chỉ và chương trình trọn lành của Ngài.
– Cuộc sáng tạo này được ghi lại trong Kinh thánh hoàn toàn rõ ràng theo nghĩa đen và nghĩa tâm linh, không phải là ngụ ngôn hay nghĩa bóng.
– Loài người được tạo dựng theo hình ảnh của Đức Chúa Trời và cuộc tạo dựng này không bởi sự tiến hoá hay do quá trình tiến hoá.
– Toàn thể vũ trụ đã được Đức Chúa Trời sáng tạo từ chỗ không không, theo quy luật riêng, để chúng sinh sản và phát triển “tuỳ theo loài”
– Công cuộc sáng tạo biểu hiện vinh quang Đức Chúa Trời đem lại lợi ích, phục vụ cho cuộc sống nhân loại trên trần gian. (Sáng. 1,2; Giăng 1:1-3; Thi. 8, 19; Hêb. 1:1-3; 2:6-7).

ĐIỀU 63: CÔNG CUỘC CỨU CHUỘC
1. Sự sa ngã
– Loài người được tạo dựng từ buổi đầu rất tốt lành, nhưng đã sa ngã vì không thắng được sự cám dỗ trong cuộc thử nghiệm. Con người đã sa vào tội lỗi không phải do tình cờ mà do chính sự lựa chọn theo ý riêng.
– Con người đã bị hư hoại hoàn toàn cả thân thể, tâm thần, linh hồn, và lưu truyền tính hậu quả ấy cho cả dòng dõi loài người.
– Vì sa ngã, con người bị nguyền rủa, bị định tội và không thể tự giải thoát. Do đó con người không bao giờ được giải cứu nếu không nhờ ân điển Cứu chuộc của Đức Chúa Giê-xu Christ. (Sáng. 1:26-28; 3:6-8, 13; Rôm. 5:12; IICôr.2:3, Êph. 2:1-3, 8-9; Giăng 1:14; 3:36).
2. Sự chuộc tội
– Sự cứu rỗi hoàn toàn do ân điển, qua vai trò trung bảo của Con Đức Chúa Trời là Đức Chúa Giê-xu Christ, Đấng được Đức Chúa Trời ban sai. Ngài mang lấy hình thể yếu đuối như chúng ta, song không hề phạm tội. Theo ý Cha, Ngài vâng phục trọn vẹn và bởi sự đổ huyết của Ngài trên thập tự giá, trở nên giá chuộc tội lỗi cho chúng ta.
– Sự chết của Đức Chúa Giê-xu Christ trên Thập tự giá không phải một hành động tuận đạo, song chính là một sự hy sinh tự nguyện. Ngài chịu đứng vào địa vị tội nhân thay thế cho chúng ta, sự công chính thay thế sự bất chính, trước luật thánh khiết và công chính tuyệt đối của Đức Chúa Trời.
– Đức Chúa Giê-xu Christ đã sống lại từ cõi chết, và hiện nay ngồi bên hữu Đức Chúa Trời với vinh quang vốn có từ trước. Ngài là Chúa Cứu Thế, luôn cảm thương và cầu thay cho chúng ta trong mọi cảnh ngộ. (Rôm. 3:22,24,45; 8:30; Phil. 2:5-11; Côl. 5:19-21; Hêb. 4:14-15; 7:24-26; I Phi. 1:19).
3. Ân điển và sự đổi mới
– Tội nhân được hưởng ơn cứu rỗi do tin nhận Đức Chúa Giê-xu Christ, từng trải sự tái sinh, đó là việc tạo dựng thành người mới trong Đức Chúa Giê-xu Christ, do sự sống bất diệt của Đức Chúa Trời, sự ban cho Đức Thánh Linh, hoàn toàn không do nỗ lực riêng và công đức của bất cứ ai.
– Đó là sự dựng nên mới vượt trên mọi sự hiểu biết của lý trí, không phải bởi sự nỗ lực riêng hay sự thay đổi về văn hoá, lối sống, không bởi ý người, song hoàn toàn do quyền năng của Đức Thánh Linh dẫn dắt bằng Lẽ Thật của Kinh Thánh. Sự cứu rỗi bảo đảm bởi quyền phép Đức Chúa Trời, và bởi đức tin bền vững của con người nơi Đức Chúa Giê-xu Christ.
– Do ơn Thần hựu mà chúng ta được hưởng ơn Cứu rỗi, bởi lòng ăn năn và đức tin, khiến đời sống chúng ta đổi mới và bước đi trong sự thuận phục Đức Thánh Linh. (Giăng 1:12-14; II Côr. 5:17; Giăng 10:28-29; Gal. 2:20; I Phi. 1:23-25; II Phi. 1:4; Êph. 2:8-9).
ĐIỀU 64: KINH THÁNH
– Kinh thánh là lời thành văn của Đức Chúa Trời được Đức Thánh Linh soi dẫn, là Lẽ Thật không sai lầm mà Đức Chúa Trời đã mặc khải và soi sáng cho các trước giả thời Cựu Ước và Tân Ước.
– Kinh thánh là sự bày tỏ ý chỉ và đường lối của Đức Chúa Trời cho loài người. Kinh Thánh là mực thước cho đức tin và đời sống đạo đức của tín nhân. Do đó Kinh thánh là trọng tâm và là tiêu chuẩn tuyệt đối của đời sống người tin, là cơ sở mà Đức Chúa Trời sẽ phán xét mọi tư tưởng và hành vi của nhân loại.
– Kinh thánh gồm: Cựu ước (39 sách) và Tân ước (27 sách), là bộ kinh điển không chỉ hàm chứa lời phán của Đức Chúa Trời, mà chính là Lời Đức Chúa Trời ban cho nhân loại.
– Kinh thánh được hà hơi, nghĩa là được Đức Chúa Trời điều khiển các trước giả một cách siêu nhiên bởi Đức Thánh Linh, và tể trị mọi sự đến nỗi mọi điều họ viết nguyên bản đều được hướng dẫn cách chính xác và không sai lầm, dù trong bất cứ lãnh vực nào.
– Kinh thánh là nền tảng đức tin của tín nhân, Hội thánh có trọng trách tuân thủ và rao truyền khắp mọi nơi, mọi thời đại. (Rôm.15:4; II Tim.3:15. I Phi. 1:22-25; Giăng 12:48; II Phi. 1:20-21; Khải 22:18-19).

ĐIỀU 65: HỘI THÁNH
1. Hội thánh Hữu hình
– Hội thánh hữu hình bao gồm những người đã tin nhận Đức Chúa Giê-xu Christ, hiệp nhau bởi giao ước đức tin nơi Phúc Âm. Tuân giữ các thánh lễ do Chúa ban truyền và các lễ nghi khác. Hội thánh hữu hình là một tổ chức được quản lý bởi Luật thánh của Chúa, thể hiện các ân tứ và đặc quyền theo Lời Chúa dạy, được hướng dẫn bởi quản nhiệm.
– Hội thánh thực thi Đại mạng lệnh của Chúa môn đồ hoá muôn dân, làm Báp-têm cho mọi người tin trong Danh Đức Chúa Cha, Đức Chúa Con và Đức Chúa Thánh Linh, dạy họ giữ mọi điều Chúa truyền.
– Hội thánh địa phương tự lập để gây dựng và phát triển Hội thánh. Các Hội thánh địa phương cùng hiệp lại với nhau trong niềm tin, xác quyết qua bản Tín Điều các Sứ đồ và tinh thần hỗ trợ truyền giáo. (Mat.28:18-19; Mác 16:15; I Côr. 1:1-3; I Phi. 1:22-25; Rôm. 10:8-17; Công. 2:42-47; Giăng 17:21-23; Êph. 2:19-22; 5:26-27; I Tim 3:15-16; II Tim.4:1-5).
2. Hội thánh Vô hình
– Những người đã tin nhận Đức Chúa Giê-xu Christ, được tái sinh bởi quyền phép Đức Thánh Linh, hiệp một trong Danh Đức Chúa Giê-xu Christ, khắp mọi nơi, mọi thời đại, tạo nên một thân thể thiên liêng, mà chính Đức Chúa Giê-xu Christ là đầu.
– Đức Chúa Giê-xu Christ là Đầu của Hội thánh, bởi Đức Thánh Linh Ngài bày tỏ vinh quang của Đức Chúa Trời qua Hội thánh.
– Hội thánh vô hình thuộc về vương quốc Đức Chúa Trời, bao gồm cả thời kỳ Cựu Ước, thời kỳ Tân Ước và cõi lai sinh. (Êph. 3:10; 5:22-27; Giăng 17:21-23; Công. 20:28; Hêb. 12:22-24; Khải 19:6-8; 22:17).
ĐIỀU 66: ÂN TỨ CỦA ĐỨC THÁNH LINH
– Để kiện toàn Hội thánh, Đức Thánh Linh ban ân tứ của Ngài cho mỗi người tin, không phân biệt ai.
– Ân tứ là quà tặng đến từ Đức Chúa Trời Ba Ngôi, nên không một ai có quyền phân biệt, ganh tị hay chiếm độc quyền; cũng không một ai có thể tự tạo hoặc truyền thụ cho người khác.
Các ân tứ của Đức Thánh Linh bao gồm:
1. Chức dịch: Sứ đồ, Tiên tri, Mục sư (Giám mục, Trưởng lão), Giáo sư, Thầy giảng Tin lành, Chấp sự.
2. Công việc: Dạy dỗ, khuyên bảo, cứu giúp, quản trị, chữa bệnh, đuổi quỉ.
3. Tri thức thuộc linh: Lời nói khôn ngoan, sự thông biết, ơn Tiên tri, phân biệt các thần, nói ngôn ngữ mới, và sự thông giải.
Mọi ân tứ đều phải được thực thi theo nguyên tắc:
“Có các sự ban cho khác nhau, nhưng chỉ có một Ðức Thánh Linh. Có các chức vụ khác nhau, nhưng chỉ có một Chúa. Có các việc làm khác nhau, nhưng chỉ có một Ðức Chúa Trời, là Ðấng làm mọi việc trong mọi người. Ðức Thánh Linh tỏ ra trong mỗi một người, cho ai nấy đều được sự ích chung. Vả, người nầy nhờ Ðức Thánh Linh, được lời nói khôn ngoan; kẻ kia nhờ một Ðức Thánh Linh ấy, cũng được lời nói có tri thức. Bởi một Ðức Thánh Linh, cho người nầy được đức tin; cũng bởi một Ðức Thánh Linh ấy, cho kẻ kia được ơn chữa tật bịnh; người thì được làm phép lạ; kẻ thì được nói tiên tri; người thì được phân biệt các thần; kẻ thì được nói nhiều thứ tiếng khác nhau, người thì được thông giải các thứ tiếng ấy. Mọi điều đó là công việc của đồng một Ðức Thánh Linh mà thôi, theo ý Ngài muốn, phân phát sự ban cho riêng cho mỗi người.” (I Côr 12:4-11; Rôm 12:3-8; Êph 4:4-16; Công 8:4-24).

ĐIỀU 67: ÂN TỨ NÓI NGÔN NGỮ MỚI VÀ CHỮA BỆNH
1. Ân tứ nói ngôn ngữ mới
– Là Ân tứ được ban cho trong ngày Lễ Ngũ Tuần đầu tiên tại Giê-ru-sa-lem với mục đích công bố và rao truyền ơn Cứu rỗi của Đức Chúa Trời cho người Do-Thái, và sau là người ngoại bang, để hiệp họ nên một trong thân thể là Hội thánh Chúa trên đất. (Công. 2:8, 14, 17; 10:44-47; 19:1-17).
– Là Ân tứ riêng được ban cho người tin để tự gây dựng chính mình. Khi cần bày tỏ cách chung, phải có người thông giải; nếu không, họ phải im lặng. (I Cô-rinh-tô 14:7-28).
– Là một trong các loại ân tứ giới hạn theo I Cô-rinh-tô 13:8 “Các lời tiên tri sẽ hết, sự ban cho nói tiếng lạ sẽ thôi, sự thông biết hầu bị bỏ”.
2. Ân tứ cầu nguyện chữa bệnh và phép lạ
– Là dấu hiệu về đặc quyền của 12 sứ đồ và các môn đồ. (Ma-thi-ơ. 10:1; Mác 3:14; Luca 9:1-2; Luca 10:9).
– Là ơn Chúa ban cho Hội thánh khi hiệp nhau xức dầu cầu nguyện. (Gia-cơ 5:14-16).
– Mọi phép lạ đều do Đức Chúa Trời thực hiện và do lòng tin của người nhận. Tuy nhiên, phép lạ được ban cho hay không, đều hoàn toàn đến từ Đức Chúa Trời, tuỳ ý muốn và thời điểm của Ngài. (Mác 9:18,28; Math. 12:38-45; Giăng 9:3; Math. 7:21-23).
3. Cảnh giác về sự lạm dụng các ân tứ
– Ân tứ đến từ Đức Chúa Trời, song vẫn có trường hợp con người lạm dụng theo ý riêng và sự xúi giục của xác thịt. (Công. 8:18-24, Math. 4:3-4; 7:21-23; Luca 4:3).
– Một số tín hữu Hội thánh Cô-rinh-tô đã lạm dụng ân tứ nói tiếng mới, gây nên kiêu ngạo, chia rẽ trầm trọng (I Cô-rinh-tô 12, 14).
– Nguyên tắc chấn chỉnh: “Ðức Chúa Trời chẳng phải là Chúa của sự loạn lạc, bèn là Chúa sự hòa bình.” (I Cô-rinh-tô 14:33).
ĐIỀU 68: ÂN TỨ VÀ BÔNG TRÁI LỚN HƠN HẾT LÀ TÌNH YÊU THƯƠNG
“Hãy nôn nả tìm kiếm tình yêu thương.” (I Côr 12:31; 13; 14;1).

ĐIỀU 69: BÔNG TRÁI CỦA ĐỨC THÁNH LINH
– Cơ Đốc Nhân là người có sự sống đời đời do lòng tin nơi Đức Chúa Giê-xu Christ.
– Sự sống đời đời là sự sống của chính Đức Chúa Trời Ba Ngôi ban cho. Khi có sự sống của Chúa sẽ kết quả bằng bông trái Đức Thánh Linh, được thể hiện qua nếp sống với mục đích tôn vinh Đức Chúa Trời, dắt đem tội nhân đến sự cứu rỗi.
– Bông trái Đức Thánh Linh là yêu thương, vui mừng, bình an, nhịn nhục, nhân từ, hiền lành, trung tín, mềm mại và tiết độ. (Ga-la-ti 5:22).
– Bông trái Đức Thánh Linh là kết quả đa diện và phong phú trong cuộc đời theo Chúa. (I Phi-e-rơ 1:3-11; II Phi-e-rơ 1:3-9).

ĐIỀU 70: THỜ PHƯỢNG VÀ TÔN VINH ĐỨC CHÚA TRỜI
1. Chủ nhật
– Chủ nhật là ngày thứ Nhất trong tuần lễ mà Hội thánh đầu tiên đã nhóm lại thờ phượng Đức Chúa Trời Ba Ngôi, để kỷ niệm ngày Đức Chúa Giê-xu Christ sống lại từ cõi chết. (Giăng 20:19; 16, Công vụ 2:1).
– Chủ nhật còn gọi là Ngày của Chúa, ngày yên nghỉ Thánh cho dòng dõi mới. (Sáng. 2:3; Hê-bơ-rơ 4:1-10; 10:25; Khải. 1:10; I Côr. 16:2).
– Trong ngày Chủ nhật, Hội thánh phổ thông trên thế giới nghỉ các công việc mình, cùng hiệp lại để thờ phượng và tôn vinh Đức Chúa Trời, và thông công cùng nhau.
2. Tại nhà riêng
Mỗi gia đình tín hữu nên giữ Gia đình Lễ bái, sự Thông công, sự Cầu nguyện, và hằng bước đi trong sự tin kính Chúa. (Công. 2:46-47; 28:30-31; Ê-phê-sô 6:1-9; Cô-lô-sê 3:18-25).
ĐIỀU 71: GIA ĐÌNH CƠ ĐỐC
– Mọi người phải tôn trọng Hôn nhân, chung thuỷ một vợ một chồng.
– Hội thánh không chấp thuận việc ly hôn, ngoại trừ trường hợp ngoại tình.
– Người sống độc thân phải biệt riêng đời sống cho Chúa.
– Lời Chúa lên án những hình thức luyến ái như: Đồng tính, đa thê, loạn luân, vô luân.
– Hội thánh không tổ chức hôn lễ cho trường hợp người đồng tính luyến ái nữ (Lesbian), đồng tính luyến ái nam (Gay), song tính luyến ái (Bisexual) và hoán tính hay còn gọi là người chuyển giới (Transgender).
– Vợ chồng, cha mẹ, con cái và mọi người trong gia đình phải có lòng hiếu thảo, vâng phục, yêu thương, trung tín, thuỷ chung và tôn trọng nhau. (Hêb. 13:4; Mat. 19:9; Sáng. 19:1-11; Êph. 5:22-23; I Côr. 7:7-9, 32; Rô ma 1:26;27).
ĐIỀU 72: PHỤC VỤ HỘI THÁNH
– Trách nhiệm mỗi tín hữu là thường xuyên tham gia thờ phượng Chúa tại nhà thờ, nhà nguyện, các điểm nhóm, nhà riêng.
– Tham gia các sinh hoạt của Hội thánh bằng sự nhóm họp, thăm viếng, dâng hiến, ca ngợi Chúa, làm chứng, chia sẻ niềm tin, truyền giảng, môn đồ hoá cùng các công tác gây dựng và phát triển Hội thánh. (Công. 2:42-47; Êph. 5:19-20; Công. 1:8;8:9).
ĐIỀU 73: RAO GIẢNG TIN LÀNH
– Nhiệm mạng trọng yếu mà Đức Chúa Giê-xu Christ đã giao phó là mỗi người tin Chúa phải trung tín rao truyền đạo cứu rỗi cho mọi người.
– Ưu tiên truyền giáo, giảng Tin lành trong mọi hoàn cảnh. (Math.28:18-20; Mác 16:15; Công. 1:8; II Tim. 4:1-5; Math. 24:14).

ĐIỀU 74: TRÁCH NHIỆM XÃ HỘI
1. Yêu thương giúp đỡ
– Loài người, cả nam nữ đều được dựng nên theo hình ảnh của Đức Chúa Trời nên mỗi Cơ Đốc nhân phải kính Chúa, yêu người.
– Mỗi Cơ đốc nhân có trách nhiệm xây dựng xã hội mình đang sống. Phải yêu thương, giúp đỡ người lân cận mình.
– Tham gia các công tác xã hội tại địa phương, giữ tình đoàn kết, hết lòng phục vụ an sinh xã hội và cầu sự bình an cho mọi người. (Sáng. 1:26-27; Gia-cơ 1:27, 2:14-17; Hêb. 12:14; I Tim. 2:1; Math. 22:37-39).
2. Bổn phận công dân
– Vâng phục nhà cầm quyền vì họ do Đức Chúa Trời lập nên.
– Cầu nguyện cho các nhà cầm quyền để họ thi hành trật tự và công bằng xã hội.
– Tôn trọng Luật pháp hiện hành, làm trọn mọi nghĩa vụ công dân hợp với Tín lý.
– Sự tự do của Cơ đốc nhân không làm vấp phạm cho người khác. (Rôm. 13:1-7; I Phi. 2:13-17; Math. 17:24-27).

ĐIỀU 75: MÔI TRƯỜNG SỐNG
– Thi Thiên 8:1-9; 96; 97; 100; Mi-chê 6:8.
– Thế giới và mọi vật trong thế giới được Đức Chúa Trời dựng nên và bảo tồn. Đức Chúa Trời ban cho loài người quyền quản trị muôn vật. Hãy cảm tạ, thụ hưởng và bảo vệ, Không vượt quyền Đấng Tạo hoá.
ĐIỀU 76: SỰ TÁI LÂM CỦA ĐỨC CHÚA GIÊ-XU CHRIST
– Vì Đức Chúa Giê-xu Christ đã chết cho tội nhân, Ngài Phục sinh, Thăng thiên, ngự bên hữu ngai Đức Chúa Trời, làm Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm Hằng sống Đời đời, cầu thay và biện hộ cho mọi người tin.
– Từ khi Đức Chúa Giê-xu Christ Giáng sinh cho đến khi Ngài Tái lâm là thời đại Ân điển. Do sự truyền bá Tin lành, Đức Chúa Trời lựa chọn từ trong thế gian những người được biệt riêng gọi là Hội thánh của Đức Chúa Giê-xu Christ. Khi Tin lành cứu rỗi được rao truyền khắp nơi và số người được chọn gia nhập vào Hội thánh đầy đủ, thì Đức Chúa Giê-xu Christ sẽ thình lình từ trời trở lại trần gian này, theo thì giờ Đức Chúa Trời đã ấn định (không ai có thể biết trước) để tiếp rước Hội thánh lên không trung gặp Chúa.
– Sau đó, Đức Chúa Giê-xu Christ sẽ lập nước bình an trên đất, các Thánh đồ sẽ cùng đồng trị với Ngài. (Khải. 2:1-6; Xa-cha-ri 14:1-4; Math. 24:14, 36; Luca 21:24; Công vụ 1:7; I Tês. 4:13-17; Khải. 21).
ĐIỀU 77: SỰ SỐNG LẠI VÀ SỰ XÉT ĐOÁN
– Mọi người sẽ sống lại theo thứ tự riêng. Người tin sống lại, đồng trị trong Vương quốc Thiên hi niên; người không tin sẽ sống lại sau Thiên hi niên để chịu phán xét.
– Sau cùng, Đức Chúa Trời sẽ thi hành sự phán xét chung, người Công chính sẽ vào hưởng sự sống và phước hạnh đời đời trong trời mới đất mới, còn người khước từ ơn cứu rỗi sẽ bị khổ hình trong hồ lửa một cách có ý thức, trong đó đã có ma quỷ và những quỷ sứ nó, cho đến đời đời. (I.Tês. 4:16; I Cô-rinh-tô 15:42-44,45; Công 4:15; Giăng 5:28-29; Phil. 3:21; Khải. 20:10, 11-15; 21:1-8, 22-27).

ĐIỀU 78: BÀI TÍN ĐIỀU CÁC SỨ ĐỒ
Tôi tin Đức Chúa Trời toàn năng là Cha, là Đấng dựng nên trời đất.
Tôi tin Đức Chúa Giê-xu Christ là Con độc sanh của Đức Chúa Trời, là Chúa chúng ta; Ngài được thai dựng bởi Thánh Linh, sanh bởi nữ Đồng trinh Mari, chịu thương khó dưới tay Bôn-xơ Phi-lát, bị đóng đinh trên Thập tự giá, chịu chết và chôn; Ngài xuống âm phủ; đến ngày thứ ba; Ngài từ kẻ chết sống lại; Ngài thăng thiên, ngồi bên hữu Đức Chúa Trời toàn năng là Cha; từ đó, Ngài sẽ trở lại để xét đoán kẻ sống và kẻ chết.
Tôi tin Đức Thánh Linh. Tôi tin Hội thánh phổ thông, sự cảm thông của thánh đồ, sự tha tội, sự sống lại của thân thể, và sự sống đời đời. A-men!