Thứ sáu, Tháng mười hai 19, 2025
No menu items!

Giá Trị Vĩnh Hằng

Đọc Mác 10:17-22

17Khi Đức Chúa Jêsus vừa khởi hành, có một người chạy đến, quỳ trước mặt Ngài và hỏi: “Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được hưởng sự sống đời đời?”

18Đức Chúa Jêsus đáp: “Tại sao ngươi gọi Ta là nhân lành? Không ai là nhân lành cả, ngoài một mình Đức Chúa Trời.

19Hẳn ngươi biết các điều răn: ‘Đừng giết người; đừng phạm tội ngoại tình; đừng trộm cắp; đừng làm chứng dối; đừng lừa đảo; hãy hiếu kính cha mẹ ngươi.’”

20Người ấy nói: “Thưa Thầy, tôi đã tuân giữ mọi điều đó từ thuở niên thiếu.”

21Đức Chúa Jêsus trìu mến nhìn anh và nói: “Ngươi còn thiếu một điều. Hãy đi, bán những gì mình có và phân phát cho người nghèo thì ngươi sẽ có kho báu ở trên trời; rồi hãy đến theo Ta.”

22Nghe vậy, anh sa sầm nét mặt, rồi buồn bã bỏ đi, vì anh ta có quá nhiều của cải.

Câu căn bảnChúa Giê-xu trìu mến nhìn anh ta và nói: “Ngươi còn thiếu một điều. Hãy đi bán những gì mình có và phân phát cho người nghèo thì ngươi sẽ có kho báu ở trên trời; rồi hãy đến theo Ta. Câu 21.

Suy niệm: Nhân vật trong câu chuyện chúng ta vừa đọc là một người giàu. Người này đã có đầy đủ tất cả mọi sự ở đời, nên lo nghĩ đến đời sau, và vì vậy đến hỏi Chúa phải làm gì để được hưởng sự sống vĩnh hằng?

Người này có lòng tin chân thành:

Chạy đến với Chúa,

Quỳ trước mặt Ngài

Xưng nhận Chúa là Thầy Nhân Lành.

Chúa hỏi: “Sao ngươi gọi Ta là nhân lành? Chỉ có một Đấng Nhân Lành là Đức Chúa Trời.”

Ý Chúa muốn nói rằng: “Ngươi có thật hiểu điều mình nói không? Phải nhớ rằng chỉ một mình Thượng Đế mới đáng gọi là Đấng Nhân Lành mà thôi.” 

Người này hăng hái, muốn tìm hiểu chân lý nhưng có lẽ đang bị cảm xúc lôi cuốn nên Chúa cho người ấy bình tâm lại để thấy rõ sự thật.

Khi Chúa nhắc lại phần thứ nhì của mười điều răn, nói về những bổn phận của người đối với người, thì anh ta tự hào rằng mình đã tuân thủ mọi điều đó từ khi còn nhỏ, nghĩa là từ năm 12 tuổi, là tuổi mà thiếu niên Do-thái bắt đầu phải chịu trách nhiệm về hành động của mình trước giáo luật của Chúa.

Chúa Giê-xu thương người này vì anh chân thành, nhưng anh ta có một thái độ cần phải sửa đổi, đó là: tiền của quan trọng hơn tất cả

Đối tượng tôn thờ của anh ta lúc đó là tiền của. Chúa cho anh ta thấy rằng giữ mọi điều răn, không làm hại người chưa đủ.

Đạo Chúa dạy ta: Chẳng những không làm hại người, nhưng còn phải giúp ích cho người nữa. Phản ứng của người này đối với đề nghị của Chúa cũng cho thấy anh ta định giá sự sống vĩnh hằng như thế nào. 

Nếu người này thật sự tìm đến những giá trị vĩnh cửu, thì phải sẵn sàng đổi tất cả để được các giá trị ấy. Anh ta buồn và thất vọng trước đề nghị của Chúa, vì đối với anh ta của cải vẫn quan trọng hơn cả.

Có thể nói người này đến với Chúa với một thái độ ích kỷ. Người ấy đã được sung sướng giàu có ở đời này rồi và bây giờ tìm cách cho được sung sướng ở đời sau mà không muốn trả một giá nào cả. 

Đây là việc không bao giờ xảy ra được. Chúa không bảo chúng ta phải LÀM gì cho được hưởng sự sống vĩnh hằng, nhưng Chúa đòi hỏi chúng ta phải dấn thân thật sự, phải tôn thờ Chúa, tin Chúa, và quên mình để phục vụ Chúa và nhân loại.

 Nguyễn Sinh

RELATED ARTICLES
Theo dõi trangspot_img

BÀI VIẾT PHỔ BIẾN