Đọc Kinh Thánh: 2 Cô-rinh-tô 4:17
Vì hoạn nạn nhẹ và tạm của chúng ta cho chúng ta vinh quang cao trọng đời đời, vô lượng vô biên. Vì chúng ta không chú trọng vào những việc thấy được, nhưng chú tâm vào những gì vô hình. Vì những gì thấy được là tạm bợ, còn những gì vô hình tồn tại đời đời vĩnh hằng. (2 Cô-rinh-tô 4:17 diễn ý)
Suy niệm: Nhưng có thể còn một câu hỏi nữa, đó là: Làm sao có việc tưởng thưởng này? Vì tôi nghĩ rằng tất cả là do ân sủng Chúa ban, và con người được cứu là do ân sủng của Chúa cả chứ, tại sao lại nói về phần thưởng?
Theo Kinh-thánh thì ngay phần thưởng sau này của mỗi người cũng là trong ân sủng Chúa ban cả. Nói như thế không có nghĩa là tôi có thể làm nghĩa cử nào đó để được cứu. Nhưng chỉ có nghĩa là, Chúa đối với chúng ta như Cha đối với con.
Người Cha bảo con có bổn phận làm những công việc nào đó và cũng bảo rằng nếu làm xong, sẽ có thưởng. Không phải đứa con xứng đáng được thưởng nên Cha phải thưởng, nhưng đó là biểu lộ tình thương của Cha. Người tin Chúa luôn luôn nghĩ về cuối cùng. Người ấy không chú trọng vào vật thấy được, nhưng lưu tâm về những gì vô hình.
Phần thưởng trên trời không phải là những gì thấy được, nhưng là các giá trị vô cùng cao quý mà không gì trên mặt đất so sánh được. Chính vì vậy mà Chúa dạy: Hãy vui vẻ và nức lòng mừng rỡ, vì phần thưởng các con ở trên trời sẽ lớn lắm.
Những gì thánh thiện nhất, công chính nhất, đẹp nhất, hoàn toàn nhất v.v. sẽ là của những ai tin Chúa và bằng lòng sống vì Chúa. Bạn có thường nghĩ về nước trời và ngày ta vào với Chúa không? Nước trời có làm bạn phấn khởi, hăng hái sống để vào đó không, hay là bạn còn sợ hãi một điều nào, một việc gì?
Bạn thân mến, Chúa Giê-xu bảo mỗi chúng ta trong lúc gặp khổ nạn vì Chúa, hãy vui vẻ và nức lòng mừng rỡ vì một ngày kia, mỗi người đã thắng các cơn khổ nạn, sẽ được hưởng phúc lành hoàn toàn với Chúa.
Đây có phải là lý do bạn đang sống và phục vụ Chúa chăng?
Nguyễn Sinh